Có những cảm xúc chỉ đến một lần trong đời. Có những mối tình chỉ một đêm, không hơn, không kém... Vì sao, người ta tìm đến những mối tình như thế?
Ngày mai, sẽ không gặp lại...
“Đó là chuyến công tác một mình đầu tiên của tôi, kết thúc bằng 2 ngày tắm biển Nha Trang. Ở đó tôi gặp anh, một người đàn ông của biển. Chỉ biết tên anh là Vinh. Không một số điện thoại, không một email liên hệ. Chỉ là trò chuyện liên tục trong 5 giờ đồng hồ không biết chán.
Ngay cả khi quán nước đã dọn, chúng tôi vẫn năn nỉ bà chủ cho mượn cây dù và 2 cái ghế con để ngồi trên bãi cát, tiếp tục những câu chuyện không đầu không cuối. Không ai có ý định hỏi số điện thoại hay bất cứ một thông tin riêng tư gì, đại loại về tuổi tác, người yêu, gia đình... Ngay cả nói chuyện công việc, cũng chỉ là những việc đã qua...
Và khi chúng tôi có cảm giác khi một trong 2 đứa đứng lên khỏi chiếc ghế, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, thì nụ hôn bắt đầu. Chỉ duy nhất một lần, khi chia tay nhau. Là tôi chủ động nhìn thật sâu vào mắt anh, khi anh sắp quay đi. Tôi vẫn biết lúc đó, điện thoại trong túi tôi rung khủng khiếp như sự sốt ruột của người yêu tôi ở nhà. Nhưng tôi không dừng lại được... Chỉ có tôi, biển và anh...”.
Có lẽ người bạn trai của Hương không bao giờ biết được về câu chuyện lãng mạn ở biển. Hương - bạn thân của tôi - đã nói với tôi rằng: "Khi đó, mọi thứ với mình đều rất ổn, trong chuyện tình cảm, trong công việc. Nếu nói là vì mình thấy đơn độc, thiếu thốn tình yêu, cũng không phải nốt. Nhưng rõ ràng mình hành động bằng bản năng, và hình như chính suy nghĩ sẽ không gặp lại người đàn ông đó nữa thôi thúc mình hơn...".
Với Tuấn cũng thế, việc cậu gặp cô gái với đôi mắt tròn vo, nhìn không ngưng ra những ô cửa sổ ánh sáng loang loáng trên chuyến tàu Vinh-Hà Nội cũng không thể lý giải nổi. Họ trò chuyện như chưa bao giờ hợp với ai hơn thế, và dựa vào nhau để ngủ. Có lúc, Tuấn cảm giác mình đã choàng tay ôm cô, có lúc cậu cảm nhận hơn thở cô áp sát má mình, cảm nhận đôi môi mềm và ấm...
Và khi tàu dừng ở một ga xép, có 2 người xuống, dù chưa về đến nhà. Tuấn tắt điện thoại và cô cũng thế. Họ tìm nơi để ở bên nhau. Không ai hỏi thêm một câu nào về nhau. Họ thích giữ những bí mật nhiều khoảng trống ấy. Chỉ biết ngày mai, khi chuyến tàu kế tiếp vào ga, mỗi người sẽ về một ngả, trả nhau về cuộc sống hỗn loạn thường ngày...