Khi còn yêu nhau em có thể gọi anh bằng đủ thứ tên mà em có thể nghĩ ra trừ ..tên thật của anh , anh cũng chẳng kém phần đặt đủ thứ biệt danh cho em mà chỉ có anh mới có thể nghĩ ra nghe thật tình cảm và âu yếm . Nó như một loại thông điệp mà ta dành cho nhau , giữa chốn đông người hay chỉ là những lúc ngồi bên nhau. Cái tên mà anh gọi cho em thật đặc biệt , đơn giản vì nó là quy định ngầm giữa chúng ta hay chỉ có anh mới gọi em như thế .
Nhưng sau khi chia tay em sẽ gọi anh là gì ? Tất nhiên không thể gọi bằng cái tên âu yếm ngày xưa nữa rồi , vậy gọi bằng gì nhỉ ? Gọi tên anh ? hay chỉ đơn giản là "Anh " hay "anh ơi " những cái đó bất kì ai dù quen hay không quen anh cũng có thể gọi anh như thế.
Mà em với anh đâu phải là người xa lạ ? phải chăng khi đã chia tay rồi ta bống trở thành những người không quen biết hay còn tệ hơn thế ??Cái tên mà anh gọi em chắc em sẽ chẳng còn bao giờ được nghe lại nó nữa , mà sẽ là một người khác -không phải em.
Giả sử như giữa một ngã tư , khi dừng đèn đỏ em quay sang bất chợt gặp lại khuôn mặt thân quen của anh , lúc đó ta sẽ phản ứng thế nào anh nhỉ ? cười , chào nhau ...Anh sẽ nói "chào em" , rồi giả vờ như có điên thoại .Rồi anh sẽ nói là "anh bận lắm" , "lúc khác ta gặp nhau em nhé ". Hay tệ hơn nữa ? là anh sẽ không có phản ứng , quay đi và nhìn cái đèn giao thông, chờ nó chuyển sang mầu xanh .
Chia tay rồi em có được gọi cho anh nữa không ?
Chia tay rồi nếu gặp lại ta có còn chào nhau ?
Chia tay rồi ta có thể là bạn được không anh ?
Chia tay rồi em sẽ gọi anh là gì ?
Tất cả chỉ như một giấc mơ .